Câu chuyện thứ nhất
Hôm nay mẹ cho em bé vào viện lần 3 theo chỉ định của bác sỹ. Khám xong xuôi, chuẩn bị ra về, mẹ lôi caramen ra cho em bé ăn. Cái hộp bị đổ một ít ra bên ngoài, hơi bẩn nên mẹ xúc cho em bé, chứ không để em bé tự xúc như mọi lần. Em bé nghịch ngợm chắc đói, đánh một hơi sạch bách, xong xuôi nó giục mẹ:
– Mẹ đi vức điiiiii! Đệ coong mợ (nắp thùng rác) cho!
– Mẹ cất vào túi nilon, tí về đến nhà rồi mẹ vứt.
– Đệ coong vức!
– Thôi không cần đâu con ạ, cứ để đấy cho mẹ.
Em bé có vẻ vẫn chưa vừa ý, lôi tay mẹ ra: “Mẹ đưa tay đây cho coong xem”, ngắm nghía một hồi rồi kêu ầm lên: “Tay mẹ bậng quá đấy! Mẹ đi rựa tay điiiiiii!”, làm cái cô ngồi ghế đối diện đang bận chăm con mà cũng phải phì cười với nó. Ờ, giờ thì chê mẹ nó bẩn cơ, bố nhà chó con!
Câu chuyện thứ hai
Trên đường về, mẹ dừng đèn đỏ cạnh một cô đi Lead, em bé thò đầu sang sát xe cô, báo cáo tình hình với mẹ:
– Mẹ ơi, cô có gương đây này, (ngừng một lúc)… mẹ có gương hông?
– Uh xe cô có gương. Xe mẹ không có gương con ạ.
– (nhắc lại lời mẹ) Mẹ hông có gương… Mẹ chỉ có xe máy thôi.
Em bé miệng thì nói, đầu vẫn vươn sang cái gương của người ta, trong khi mắt nhìn cái gương chằm chằm. Cô đi Lead đang mải mê ngắm mình trong gương trong lúc đợi đèn đỏ như kiểu chột dạ, không soi nữa, im lìm không nói năng câu gì, dự là bụng đang chửi thầm mẹ con mình. Ầy, biết làm thế nào với con bé này đây? 😆