Câu chuyện thứ nhất
Chiều mẹ đến trường đón em bé. Gội đầu từ sáng mà bận túi bụi việc nọ việc kia nên không kịp chải đầu, đi đường nên mẹ phải buộc túm lại cho gọn. Đến nơi, lên tận lớp em bé đón, đầu chưa chải nên buộc túm kiểu thế sẽ bị xù, mẹ lại phải bỏ ra. Ít nhất thì để tóc xõa không ai phát hiện ra mẹ chưa chải đầu, nhìn vẫn thẳng hàng ngay lối, vẫn bóng, vẫn đẹp mà. Có cô giáo với các bạn của em bé ở đấy, nhìn cũng phải chỉn chu tí chứ. Thế mà… nó vừa nhìn thấy mặt mẹ thò vào cửa lớp, ton ton chạy ra, xổ một tràng: “Tóc mẹ kiểu gì đây? Sao tóc mẹ bù xù bù xù hết cả ra kia? Mẹ buộc tóc vào điiiiiiiiii !!!”. Con mẹ đứng hình không nói được câu gì. Cô giáo em bé thì nhe răng ra cười. Thế là bao nhiêu mặt mũi của con mẹ mất sạch trong tay con con rồi, haizz… ?
***
Câu chuyện thứ hai
Mẹ ăn cơm, em bé với bà thì đang xem TV ngoài phòng khách. Nghe thấy tiếng em bé nói chuyện với bà:
– Bà ơi coong tè xong rồiiiiiiiiii
– …
– Bà ơi coong tè màu cammmm
– …
???
***
Câu chuyện thứ ba
Em bé tha thẩn chơi một mình, không đoái hoài gì đến mẹ. Mẹ mới cầm cái quạt nan, định bụng chọc chọc em bé gây sự chú ý. Ai ngờ chưa kịp làm gì, em bé quay phắt lại, bắt quả tang, rồi xối xả luôn: “Mẹ đừng trêu coong nhớ! Coong hông thệ chịu đựng được!”. Con mẹ tịt ngòi, chỉ-biết-câm-nín-nghe-em-bé-nói ?